文章解析

赠王二十四侍御契四十韵(王契,字佐卿,京兆人)

朝代:唐作者:杜甫浏览量:1
wǎng
wǎng
suī
xiāng
jiàn
piāo
piāo
kuì
shēn
guān
qīng
miǎn
shì
fēng
chén
bié
xīng
qiáo
sān
dòu
bǐng
chūn
bài
wáng
fēi
chì
bēn
zǒu
wèi
huáng
jīn
zi
xiāo
cáng
yǐn
lún
shū
chéng
guò
yàn
yǒu
xuán
chún
kǒng
xíng
zhuāng
shù
líng
pīng
pín
xiǎo
yīng
gōng
bèng
lèi
qiū
yuè
jiě
shāng
shén
huì
miàn
jiē
hēi
hán
huà
xīn
jiē
hái
chǔ
wáng
càn
guī
qín
jǐn
cán
dān
zào
huā
diào
lún
xiāo
zhōng
zhǐ
wǎn
suǒ
shuí
qīn
zhù
wén
zhōu
shǐ
chéng
chá
yǒu
hàn
chén
yuān
hóng
鸿
xiá
lóng
wèi
xùn
guà
guān
zhì
jiāo
fēi
qīng
gài
xīn
yóu
lái
zhí
xìng
qíng
zhēn
làng
tóng
shēng
xīn
chǐ
jiàn
pín
ǒu
rán
cún
zhè
xìng
duì
sōng
yún
fàn
qióng
chóu
guài
chén
zhǎng
cái
wěn
nán
juǎn
shū
yún
pēng
kǒu
jiāng
liàn
cán
xuě
shì
yín
míng
yuán
dāng
cuì
yǎn
zhào
méi
qīng
píng
wáng
hóu
zhái
shí
yāo
jiāng
hǎi
rén
zhuī
suí
jué
wǎn
kuǎn
dòng
xún
dàn
shǐ
使
zhī
lán
xiù
fán
dòng
lín
shān
yáng
zhèng
驿
zhèng
liú
bīn
chū
bìng
ān
guāng
huī
cān
zhēn
zhòng
yóu
xiān
zhǔ
miào
gèng
shǎo
chéng
yīn
shí
jìng
tōng
yōu
qín
tái
yǐn
jiàng
chún
sòng
zhōng
wéi
fèn
jié
ài
jīng
zhēn
zhì
jiǔ
gāo
lín
xià
guān
shuǐ
bīn
gān
lèi
jiǎn
shāo
shāo
láo
jīn
wǎng
zhān
yuán
fán
zhǔ
chún
zhǎng
qiāo
liǔ
yǐng
xiǎo
shuì
píng
téng
lún
nóng
yuè
zhī
tián
jiā
gǎn
wàng
qín
shēng
nán
shí
liáng
huì
qīng
chén
liè
guó
bīng
àn
jīn
wáng
jiào
chún
yào
wén
chú
xiū
zuò
huà
lín
yǎn
kàn
qīng
báo
huái
怀
rèn
shēn
lìng
jiāo
wàn
zhòng
léi
chén

作者介绍

唐代现实主义诗人,“诗圣”

杜甫(712~770),唐代诗人。字子美,祖籍襄阳(今湖北襄阳),生于巩县(今河南巩义)。因居长安时期,曾一度住在城南少陵附近,自号少陵野老;肃宗至德间,曾任左拾遗;在成都时被荐为节度参谋、检校工部员外郎。世称杜少陵、杜拾遗、杜工部。一生坎坷,仕途不顺,经历安史之乱,见证了唐朝由盛转衰。杜甫与李白并称为“李杜”(“大李杜”),被后人誉为“诗圣”,是中国古典诗歌成就的集大成者,其诗被称为“诗史”。杜甫的诗作包含了大量的时事政治诗,或陈述政见,或揭发统治者的荒淫残暴,或寓言讽兴,或对穷苦人民表示同情关怀。他善于运用各种诗歌形式,尤长于律诗,风格多样,以沉郁为主;语言精练,具有高度的表达能力。杜甫继承和发展了《诗经》以来注重反映社会现实的文学传统,成为中国古代诗歌艺术发展的又一高峰。代表作品有《兵车行》《春望》《茅屋为秋风所破歌》《秋兴八首》等。著有《杜工部集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·杜甫《雷》

下一篇:唐·杜甫《楼上》

猜你喜欢