文章解析

洛妹真珠

朝代:唐作者:李贺浏览量:1
zhēn
zhū
xiǎo
niáng
xià
qīng
kuò
luò
yuàn
xiāng
fēng
fēi
chuò
chuò
hán
bìn
xié
chāi
yàn
guāng
gāo
lóu
chàng
yuè
qiāo
xuán
dāng
lán
fēng
guì
yōu
cuì
hóng
xián
niǎo
yún
yàn
shēn
huā
páo
bái
guī
lái
nóng
é
dié
liǔ
xiāng
chún
zuì
jīn
é
píng
fēng
shǔ
shān
mèng
luán
fèng
dài
xíng
yān
zhòng
cōng
lóng
huǎng
liǎn
chà
fán
sàn
xūn
luó
dòng
shì
nán
qiū
liáng
chǔ
yāo
wèi
bìn
shí
fāng
hóu
tiǎo
tiǎo
pái
kōng
guāng
qiān
yún
xuě
liú
láng

作者介绍

中唐著名诗人,“诗鬼”

李贺(790~816),唐代诗人。字长吉,福昌(今河南宜阳西)人。唐皇室远支,家世早已没落,仕途偃蹇,仅曾官奉礼郎。因避家讳,不应进士科考试。世称李昌谷、李长吉。后世称李贺为“诗鬼”,其与李白、李商隐并称“唐代三李”。李贺的诗长于乐府,多表现人生不得意的悲愤,对宦官专权、藩镇割据的现实,也有所揭露、讽刺。又因其多病早衰,生活困顿,于世事沧桑、生死荣枯,感触尤多。善熔铸辞采,驰骋想象,运用神话传说,创造出新奇瑰丽诗境,在中唐时代独树一帜,严羽《沧浪诗话》称为“李长吉体”。代表作品有《雁门太守行》《李凭箜篌引》《秦王饮酒》等。有《昌谷集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·李贺《河南府试十二月乐词 其十三 闰月》

下一篇:唐·李贺《南园十三首(其十)》

猜你喜欢