文章解析

寄彭州高三十五使君适、虢州岑二十七长史

朝代:唐作者:杜甫浏览量:1
rén
jīn
liáng
lǎo
cái
nán
jǐn
qiū
lái
xīng
shèn
zhǎng
qíng
yóu
jiàn
wèi
néng
wàng
hǎi
nèi
zhī
míng
shì
yún
duān
fāng
gāo
cén
shū
huǎn
shěn
bào
tóng
háng
qiè
guān
fēi
dòng
piān
zhōng
jiē
hùn
máng
tiān
bēi
luò
jìn
dài
wáng
shì
ěr
guān
réng
guì
qián
xián
mìng
shāng
zhū
hóu
fēi
zhì
bàn
áo
xiáng
shī
hǎo
shí
jiàn
shū
chéng
xìn
jiāng
nán
ér
xíng
chù
shì
zi
dòu
shēn
qiáng
tuī
xián
shèng
shěn
mián
jiù
yāng
sān
nián
yóu
nüè
guǐ
xiāo
wáng
sōu
zhī
suǐ
zēng
hán
bào
xuě
shuāng
rán
qián
yǒu
tiǎn
xiān
zhuāng
tài
lóng
zhōng
jīn
chū
chù
fáng
qián
jǐn
shì
zài
biān
jiāng
liú
biǎo
suī
hèn
páng
gōng
zhì
cáng
xīn
wēi
bàng
niǎo
ròu
shòu
qiè
chái
láng
lǒng
cǎo
xiāo
xiāo
bái
táo
yún
piàn
piàn
huáng
péng
mén
jiàn
wài
guó
lüè
dǐng
páng
jīng
zān
tóu
lěng
jiān
rǎn
hàn
guāng
zhēng
shài
dān
yīng
cháng
shén
xiān
zhái
jiān
shān
shuǐ
xiāng
zhú
zhāi
shāo
yào
zào
huā
屿
shū
chuáng
gèng
qīng
xīn
fǒu
yáo
zhī
duì
shǔ
máng
jiù
guān
níng
gǎi
hàn
chún
běn
guī
táng
shì
gōng
děng
ān
pín
shì
cháng
chī
yóu
zhōng
jié
màn
chāng
kuáng
huì
dài
ǎo
fēn
jìng
lùn
wén
zàn
guǒ
liáng

作者介绍

唐代现实主义诗人,“诗圣”

杜甫(712~770),唐代诗人。字子美,祖籍襄阳(今湖北襄阳),生于巩县(今河南巩义)。因居长安时期,曾一度住在城南少陵附近,自号少陵野老;肃宗至德间,曾任左拾遗;在成都时被荐为节度参谋、检校工部员外郎。世称杜少陵、杜拾遗、杜工部。一生坎坷,仕途不顺,经历安史之乱,见证了唐朝由盛转衰。杜甫与李白并称为“李杜”(“大李杜”),被后人誉为“诗圣”,是中国古典诗歌成就的集大成者,其诗被称为“诗史”。杜甫的诗作包含了大量的时事政治诗,或陈述政见,或揭发统治者的荒淫残暴,或寓言讽兴,或对穷苦人民表示同情关怀。他善于运用各种诗歌形式,尤长于律诗,风格多样,以沉郁为主;语言精练,具有高度的表达能力。杜甫继承和发展了《诗经》以来注重反映社会现实的文学传统,成为中国古代诗歌艺术发展的又一高峰。代表作品有《兵车行》《春望》《茅屋为秋风所破歌》《秋兴八首》等。著有《杜工部集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·杜甫《赠献纳使》

下一篇:唐·杜甫《将晓二首 其一》

猜你喜欢