文章解析

自梁园至敬亭山见会公谈陵阳山水兼期同游因

朝代:唐作者:李白浏览量:1
suí
qiū
fēng
lái
yáo
cǎo
kǒng
shuāi
xiē
zhōng
guǎ
míng
shān
ān
nòng
yún
yuè
jiāng
zuó
huáng
xiàng
rén
fēi
jìng
tíng
qiè
shàng
zhào
liú
qīng
huī
bīng
míng
qiě
xiù
líng
luán
bào
jiāng
chéng
càn
càn
shǐ
guān
yào
耀
tiān
jīng
shuǐ
guó
ráo
yīng
qián
guāng
yōu
cǎo
huì
gōng
zhēn
míng
sēng
suǒ
zài
wèi
bǎo
kāi
táng
zhèn
bái
gāo
lùn
héng
qīng
yún
xuě
shān
sǎo
fěn
duō
xīn
wén
wèi
huà
yōu
qiě
shù
líng
yáng
měi
tiān
kāi
bái
lóng
tán
yuè
yìng
qīng
qiū
shuǐ
huáng
shān
wàng
shí
zhù
shuí
kāi
zhāng
huáng
jiǔ
lái
zi
ān
zài
cāng
máng
dōng
nán
yān
qióng
shān
niǎo
fēi
jué
chù
chóu
dié
qiān
wàn
fēng
xiāng
lián
yún
wén
zhèn
guī
lái
kōng
guān
xiāng
míng
yuè
wàng
pān
dāng
bái
zǎo
wǎn
líng
cāng
shān
qiě
shū
zhá
lìng
jiě
chóu
yán

作者介绍

唐代浪漫主义诗人,“诗仙”

李白(701~762),唐代诗人。字太白,号青莲居士。祖籍陇西成纪(今甘肃静宁西南),出生于西域碎叶城(今吉尔吉斯斯坦托克马克附近),幼时随父迁至四川绵州昌隆县(今四川江油市)。李白与杜甫齐名,并称“李杜”,被后人誉为“诗仙”。其诗风雄奇豪放,想象丰富,语言流转自然,音律和谐多变。善于从民歌、神话中吸取营养和素材,构成其特有的瑰玮绚烂色彩,是屈原以来最具有个性特色和浪漫精神的诗人,达到了盛唐诗歌艺术的巅峰。代表作品有《蜀道难》《行路难》《梦游天姥吟留别》《静夜思》《早发白帝城》《将进酒》《望庐山瀑布》等。有《李太白集》传世。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·李白《赠韦侍御黄裳二首 其二》

下一篇:唐·李白《相和歌辞 其二》

猜你喜欢