文章解析

和侯协律咏笋(侯喜也)

朝代:唐作者:韩愈浏览量:1
zhú
tíng
rén
dào
xīn
sǔn
mǎn
qián
xuān
zhà
chū
zhēn
kān
shǎng
chū
duō
wèi
jué
fán
chéng
háng
huán
ér
sūn
yàn
zhǎng
cháng
xié
chǐ
chóu
qián
pén
duì
yín
wàng
shàn
yǐn
ǒu
zuò
biàn
cháo
hūn
zhì
gāo
shī
湿
jiāo
yáng
hòu
wēn
shí
fāng
zhāng
wáng
xié
shì
téng
qiān
jiàn
jiǎo
niú
yáng
méi
kàn
bào
cún
zǎn
shēng
yóu
yǒu
sàn
yín
chí
chóu
suàn
shuí
néng
yán
zòng
héng
gōng
zhàn
luó
liè
àn
lián
gēn
kuáng
shí
chuān
穿
héng
qiáng
chù
fān
shēn
qián
zhú
yuǎn
ruò
zhuī
bēn
shǐ
fáng
rén
hái
jīng
yào
yuán
méng
fáng
jìn
zài
piān
ēn
qīn
wēi
fēi
chū
duǎn
yuán
shēn
níng
yǎn
lán
sūn
qiě
tàn
gāo
shù
yōng
zhī
shàng
fān
duǎn
cháng
zhōng
xiào
xiān
hòu
jìng
shuí
lùn
wài
hèn
bāo
cáng
zhōng
réng
jié
fán
zàn
huí
yào
zhù
pán
sūn
ráng
ráng
fān
sēn
sēn
jìng
sài
mén
máo
tóu
shé
huī
shǒu
xiān
xiān
nuò
liào
jiǎn
ér
chī
jǐn
kūn
hóu
shēng
lái
wèi
shī
jīng
hún
shǔ
cái
jiāng
jié
shēn
yín
zhì
tūn

作者介绍

唐代文学家,“唐宋八大家”之首

韩愈(768~824),唐代文学家、哲学家。字退之,河南河阳(今河南孟州南)人。贞元进士,官至礼部侍郎。谥号文。因昌黎(今辽宁义县)是韩氏郡望,其文中常自称“郡望昌黎”,故世称“韩昌黎”“昌黎先生”。韩愈提倡散体,与柳宗元同为古文运动的倡导者,并称“韩柳”。他被列为“唐宋八大家”之首,散文在继承先秦、两汉古文的基础上,加以创新和发展,气势雄健。其与柳宗元、欧阳修和苏轼并称“千古文章四大家”。诗与孟郊齐名,并称“韩孟”。诗风奇崛雄伟,力求新警,有时流于险怪。又善为铺陈,好发议论,后世有“以文为诗”之评,对宋诗影响颇大。代表作品有散文《师说》《祭十二郎文》,诗歌《左迁至蓝关示侄孙湘》《早春呈水部张十八员外》《山石》等。著有《昌黎先生集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·韩愈《祭柳子厚文》

下一篇:唐·韩愈《晚次宣溪,辱韶州张端公使君惠书叙别酬以绝句二章》

猜你喜欢