文章解析

祭微之文

朝代:唐作者:白居易浏览量:1
wéi
tài
nián
suì
hài
shí
yuè
chǒu
shuò
shí
xīn
zhōng
dài
shǒu
nán
yǐn
shàng
zhù
guó
jìn
yáng
xiàn
kāi
guó
nán
shí
sān
bǎi
jīn
dài
bái
qīng
zhuó
shù
xiū
zhī
diàn
jìng
xiàng
guó
è
yuè
jié
shǐ
使
zèng
shàng
shū
yòu
shè
yuán
xiāng
wēi
zhī
wéi
gōng
jiā
shàn
qìng
tiān
zhōng
cuì
shēng
wèi
guó
zhēn
chū
wéi
rén
ruì
háng
zhì
lüè
zhèng
shù
wén
huá
quán
cái
shí
suī
jiàng
xiàng
wèi
jǐn
yóu
fēng
shēng
dàn
shù
fān
fāng
gōng
zhōu
xià
cāng
shēng
zhī
zài
gōng
yǒu
suǒ
shī
yún
shū
rén
jūn
zi
wàn
nián
yòu
yún
shú
rén
bǎi
shēn
rén
āi
xián
liáng
zhī
kěn
ruò
qíng
fèn
tòng
guò
zhě
hào
zhī
xiá
yòu
ān
shèng
yán
zāi
wēi
zhī
zhēn
yuán
nián
shǐ
dìng
jiāo
fēn
xíng
zhǐ
tōng
sāi
suǒ
tóng
jīn
shí
jiāo
wèi
wèi
shēng
kuò
zhě
sān
shí
zài
shī
chàng
zhě
jiǔ
bǎi
zhāng
rén
jiān
jīn
zhì
jué
huàn
nán
zhī
mèi
yōu
zhī
jiān
shì
xīn
tóng
guī
jiāo
gǎn
fēi
zài
wén
hàn
jīn
zhòng
yún
wéi
jìn
zhě
gōng
bài
zuǒ
chéng
yuè
guò
luò
zuì
bié
chóu
lèi
tóu
èr
shī
yún
jūn
yīng
guài
liú
lián
jiǔ
jūn
bié
nán
bái
tóu
jiàn
shǎo
míng
kǒng
jūn
huān
yòu
yuē
shí
jūn
lái
sān
bié
zhè
huí
bái
jǐn
lǎo
liàn
jūn
jūn
huì
zhī
hòu
huí
xiāng
jiàn
yín
líng
zhí
shǒu
ér
chuāi
zhōng
xīn
rán
gōng
juān
guǎn
è
bēi
zhì
tòng
zhī
hòu
wàn
gǎn
jiāo
huái
怀
shì
qián
piān
ruò
fēi
hún
zhào
xiān
zhī
zhī
bēi
qíng
zuò
āi
èr
shǒu
jīn
zài
shì
diàn
wén
yún
yuè
liáng
fēng
chuī
bái
qǐn
mén
láng
xià
wēi
zhī
qīn
yǒu
lái
xiāng
diào
wéi
dào
huáng
tiān
suǒ
zhī
èr
yún
wén
zhāng
zhuó
luò
shēng
fēng
jīng
líng
yǒu
shén
sòng
xián
yáng
běi
yuán
shàng
néng
suí
zuò
āi
chén
wēi
zhī
shǐ
shī
jiāo
zhōng
shī
jué
xián
liǎng
jué
jīn
wēi
zhī
sān
jiè
zhī
jiān
shuí
shēng
hǎi
zhī
nèi
shuí
jiāo
péng
rán
ěr
zhī
shēn
wèi
zhōng
tiān
zhī
bié
wǎng
zhě
wèi
zhě
wēi
zhī
liù
shí
shuāi
wēng
huī
xīn
xuè
lèi
yǐn
jiǔ
zài
diàn
guān
jīng
yún
fán
yǒu
jié
fēi
yīn
gōng
yuán
huì
shì
ǒu
rán
duō
shēng
lái
yǒu
jīn
bié
níng
hòu
gōng
suī
guī
yīng
wǎng
ān
yǒu
xíng
ér
yǐng
zài
wáng
ér
máo
cún
zhě
wēi
zhī
yán
jǐn
shàng
xiǎng

作者介绍

“唐代三大诗人”之一,“诗魔”

白居易(772~846),唐代诗人。字乐天,号香山居士、醉吟先生,籍贯太原(今属山西)。贞观进士,曾官居太子少傅,谥号文,世称白傅、白文公。白居易与元稹世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”,还与李白、杜甫并称“唐代三大诗人”。在文学上,他积极倡导新乐府运动,主张“文章合为时而著,歌诗合为事而作”,诗风平畅自然、通俗浅切,相传老妪也能听懂。早期讽喻诗揭发时政弊端、反映民生困苦;自遭受贬谪后,远离政治纷争,诗文多怡情悦性、流连光景之作。代表作品有《新乐府》《秦中吟》《长恨歌》《琵琶行》《赋得古原草送别》等。 有《白氏长庆集》传世。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·白居易《销暑》

下一篇:唐·白居易《宅西有流水墙下构小楼临玩之时颇有幽趣因命歌酒聊以自娱独醉独吟偶题五绝句 其二》

猜你喜欢