文章解析

寄卢仝(宪宗元和六年河南令时作)

朝代:唐作者:韩愈浏览量:1
chuān
xiān
shēng
luò
chéng
shù
jiān
ér
zhǎng
guǒ
tóu
chì
jiǎo
lǎo
chǐ
齿
xīn
qín
fèng
yǎng
shí
rén
shàng
yǒu
qīn
xià
xiān
shēng
jié
zēng
mén
chū
dòng
zhì
jīn
lín
sēng
sòng
tiǎn
xiàn
yǐn
néng
chǐ
fèng
qián
gōng
gōng
shí
zhì
báo
shǎo
zhù
quàn
cān
liú
shǒu
yǐn
yán
cái
zhé
yǎn
ěr
shuǐ
běi
shān
rén
míng
shēng
nián
zuò
xià
shì
shuǐ
nán
shān
rén
yòu
wǎng
ān
cóng
sāi
shǎo
shì
shān
rén
suǒ
jià
gāo
liǎng
jiàn
guān
zhēng
jiē
kǒu
lùn
shì
shì
yǒu
wèi
miǎn
zāo
shǐ
使
xiān
shēng
shì
liàng
wéi
yòng
shéng
chūn
qiū
sān
chuán
shù
gāo
bào
jīng
qióng
zhōng
shǐ
wǎng
nián
nòng
cháo
tóng
guài
jīng
zhòng
bàng
jìn
lái
shuō
xún
tǎn
yóu
shàng
kōng
kuà
绿
ěr
nián
shēng
ér
míng
tiān
dīng
lìng
guó
chōng
yún
guó
jiā
dīng
kǒu
lián
hǎi
nóng
qīn
lěi
xiān
shēng
bào
cái
zhōng
yòng
zǎi
xiàng
wèi
zhōng
shì
jiǎ
zài
chén
liè
yán
chuí
fàn
shì
miáo
dāng
méng
shí
shì
yòu
wèi
jué
zhǐ
zhī
zhōng
xiào
shēng
tiān
xìng
jié
shēn
luàn
lún
dìng
zuó
wǎn
zhǎng
lái
xià
zhuàng
qiáng
è
shào
è
nán
shì
měi
shān
xià
kuī
hǎn
hún
shě
jīng
zǒu
zhé
zhǐ
píng
hūn
gòu
guān
xìn
lìng
xíng
néng
jìn
zhǐ
xiān
shēng
shòu
wèi
céng
lái
gào
liáng
yǒu
jiē
shēn
wèi
chì
xiàn
lìng
cāo
quán
yòng
zhào
zéi
cáo
jǐn
shǔ
bèi
shī
zhū
shì
xiān
shēng
yòu
qiǎn
zhǎng
lái
chǔ
zhì
fēi
suǒ
kuàng
yòu
shí
dāng
zhǎng
yǎng
jié
dōu
wèi
měng
zhèng
xiān
shēng
shì
suǒ
wèi
liàng
gǎn
kuī
fàng
zòng
shì
shuí
zhī
guò
xiào
yóu
kuì
qián
shǐ
mǎi
yáng
jiǔ
xiè
mǐn
ǒu
féng
míng
yuè
yào
táo
xiān
shēng
yǒu
jiàng
lín
gèng
qiǎn
zhǎng
zhì
shuāng

作者介绍

唐代文学家,“唐宋八大家”之首

韩愈(768~824),唐代文学家、哲学家。字退之,河南河阳(今河南孟州南)人。贞元进士,官至礼部侍郎。谥号文。因昌黎(今辽宁义县)是韩氏郡望,其文中常自称“郡望昌黎”,故世称“韩昌黎”“昌黎先生”。韩愈提倡散体,与柳宗元同为古文运动的倡导者,并称“韩柳”。他被列为“唐宋八大家”之首,散文在继承先秦、两汉古文的基础上,加以创新和发展,气势雄健。其与柳宗元、欧阳修和苏轼并称“千古文章四大家”。诗与孟郊齐名,并称“韩孟”。诗风奇崛雄伟,力求新警,有时流于险怪。又善为铺陈,好发议论,后世有“以文为诗”之评,对宋诗影响颇大。代表作品有散文《师说》《祭十二郎文》,诗歌《左迁至蓝关示侄孙湘》《早春呈水部张十八员外》《山石》等。著有《昌黎先生集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·韩愈《从潮州量移袁州,张韶州端公以诗相贺,因酬之》

下一篇:唐·韩愈《河南令舍池台》

猜你喜欢