文章解析

帝京篇十首

朝代:唐作者:李世民浏览量:2
qín
chuān
xióng
zhái
hán
zhuàng
huáng
diàn
殿
qiān
xún
gōng
bǎi
zhì
lián
hōng
yáo
jiē
hàn
fēi
guān
jiǒng
líng
yún
yǐn
céng
quē
fēng
yān
chū
shū
yán
láng
chóng
wén
liáo
zhù
niǎn
xiá
lóng
jīn
shéng
fèng
zhuàn
wéi
biān
duàn
réng
piāo
zhì
shū
hái
juǎn
duì
nǎi
yān
liú
àn
guān
fén
diǎn
chū
lín
tíng
xīn
yàn
diāo
gōng
xiě
míng
yuè
jùn
liú
diàn
jīng
yàn
luò
xián
yuán
bēi
jiàn
yuè
shǎng
chéng
duō
měi
nǎi
wàng
juàn
míng
jiā
lín
guǎn
tiào
tīng
huān
fāng
jié
guǎn
yùn
zhū
xián
qīng
níng
bái
xuě
cǎi
fèng
lái
xuán
fēn
chéng
liè
zhèng
wèi
shēng
yīn
fāng
yuè
fāng
chén
zhuī
jìn
yuàn
xìn
duō
qiáo
xíng
tōng
hàn
shàng
fēng
shì
jiē
yún
wēi
yān
xiá
jiāo
yǐn
yìng
huā
niǎo
cēn
zhé
wàn
shǎng
yáo
chí
fēi
gài
fāng
yuán
lán
ráo
yóu
cuì
zhǔ
píng
jiàn
cǎi
luàn
chù
xiāng
fēng
guì
mǎn
zhōng
chuān
xián
zhèn
zhǎng
屿
fén
fāng
wèi
huān
yàn
suǒ
luò
shuāng
quē
hūn
huí
jiǔ
zhòng
zhǎng
yān
sàn
chū
jiǎo
yuè
chéng
qīng
qiān
huǎng
wán
qín
shū
kāi
xuān
yǐn
yún
xié
hàn
gěng
céng
qīng
fēng
yáo
shù
huān
nán
zài
féng
fāng
chén
liáng
jiǔ
fàn
yún
léi
lán
xiáo
chén
qiān
zhōng
yáo
bǎi
shòu
xié
jīn
shí
zhì
zhòng
cùn
yīn
wàng
huái
怀
qīng
chǐ
jiàn
zhāng
huān
shǎng
èr
jǐn
yāo
yán
luó
zhāo
yáng
diàn
殿
fēn
fāng
dài
mào
yán
pèi
xīng
zhèng
dòng
shàn
yǎn
yuè
chū
yuán
láo
shàng
xuán
duì
shén
xiān
yóu
guān
yōu
rán
zhǎng
xiǎng
juàn
lǎn
qián
zōng
gōng
xún
wǎng
wàng
máo
yuē
zhān
jīn
lán
diàn
殿
guǎng
广
rén
dào
è
gāo
wēi
xīn
jiè
yíng
dàng
fèng
tiān
jié
chéng
jìng
lín
mín
huì
yǎng
shàn
chá
zhōng
jiàn
míng
shèn
xíng
shǎng
liù
chéng
nán
sān
fēi
yǎng
guǎng
广
dài
chún
huà
fāng
yún
tíng
xiǎng

作者介绍

唐朝第二位皇帝

李世民(599~649),唐朝皇帝。唐高祖李渊次子。初谥文皇帝,庙号太宗。上元元年(674年),加谥文武大圣皇帝。天宝八载(749年),加谥文武大圣大广孝皇帝。唐太宗即位后,任用贤良,兼听纳谏,实行轻徭薄赋、疏缓刑罚的政策,并且进行了一系列政治、军事改革。他的政策和措施促成了社会安定、生产发展的升平景象,史称“贞观之治”。李世民兼爱文学、艺术,开设文学馆、弘文馆,招延文士。其诗多为宫廷唱和之作,文词富丽,但不失“雅正”。后人辑有《唐太宗皇帝集》行世。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·白居易《七夕》

下一篇:唐·罗隐《雪霁》

猜你喜欢