文章解析

新乐府 司天台 引古以儆今也

朝代:唐作者:白居易浏览量:1
tiān
tāi
yǎng
guān
chá
tiān
rén
lái
zhí
shì
fèi
guān
qiú
xián
kōng
wén
西
hàn
yuán
chéng
jiān
shàng
líng
xià
zhé
jiàn
tiān
běi
chén
wēi
àn
shǎo
guāng
xīng
huáng
huáng
huǒ
chì
yào
耀
máng
dòng
jiǎo
shè
sān
tái
shàng
tái
bàn
miè
zhōng
tái
chè
shì
shí
fēi
tài
shǐ
guān
yǎn
jiàn
xīn
zhī
gǎn
yán
míng
cháo
míng
guāng
diàn
殿
wéi
zòu
qìng
yún
shòu
寿
xīng
jiàn
tiān
wén
shí
biàn
liǎng
jiǔ
zhòng
tiān
zi
zhī
zhī
ān
yòng
tái
gāo
bǎi
chǐ
wèi

作者介绍

“唐代三大诗人”之一,“诗魔”

白居易(772~846),唐代诗人。字乐天,号香山居士、醉吟先生,籍贯太原(今属山西)。贞观进士,曾官居太子少傅,谥号文,世称白傅、白文公。白居易与元稹世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”,还与李白、杜甫并称“唐代三大诗人”。在文学上,他积极倡导新乐府运动,主张“文章合为时而著,歌诗合为事而作”,诗风平畅自然、通俗浅切,相传老妪也能听懂。早期讽喻诗揭发时政弊端、反映民生困苦;自遭受贬谪后,远离政治纷争,诗文多怡情悦性、流连光景之作。代表作品有《新乐府》《秦中吟》《长恨歌》《琵琶行》《赋得古原草送别》等。 有《白氏长庆集》传世。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·白居易《相和歌辞 短歌行二首 其二》

下一篇:唐·白居易《春日闲居三首 其二》

猜你喜欢