文章解析

送李策秀才还湖南,因寄幕中亲故兼简衡州吕

朝代:唐作者:刘禹锡浏览量:1
shēn
chūn
fēng
jìng
zhòu
zhǎng
yōu
niǎo
míng
qián
zhì
mén
yǒu
bái
miàn
shēng
shè
xiāng
wèn
xùn
jiě
dài
zuò
nán
róng
duān
zhì
jiàn
méi
jié
yán
jīng
chéng
yīn
chū
huái
怀
zhōng
wén
diào
qīng
qiāo
zhù
xián
yǎn
duō
píng
nǎi
yán
běn
shǔ
shì
shì
jiàng
mín
shān
líng
qián
rén
bǐng
wén
gāo
shì
lái
shàng
jīng
shòu
suǒ
cóng
xìn
guó
zhēn
xīn
wěi
bǎo
lín
shàn
xiǎng
jiā
shēng
chǔ
guō
rén
hòu
chéng
yún
tiān
wàng
qiáo
fēng
shuǐ
bēi
liú
píng
qián
西
shǐ
liè
gòng
shì
míng
sēn
rán
jiù
zhá
cóng
shì
chūn
guān
qīng
chéng
duō
wàn
chén
xīng
máng
máng
fēng
chén
zhōng
gōng
zhuō
tóng
yǒu
yíng
hán
láo
zhī
shān
miáo
róng
cùn
jīng
hóu
mén
fāng
zhōng
shuí
jiāng
yíng
ruò
guǒ
cuī
tuí
zhuàng
xīn
pēng
pēng
liàng
pán
róng
liáo
péng
lèi
xíng
zuó
xùn
líng
guī
yáo
yán
jiān
zhēn
dāng
qiú
shě
zhōng
zài
shěn
míng
shì
jiāng
báo
yóu
jiāo
qióng
jīng
shí
lán
zài
yōu
zhǔ
ān
yáng
fēn
xīn
yuē
cuī
luò
zhě
sàn
zhì
huá
yīng
líng
xīn
zài
dòng
qíng
shēn
yán
dòng
ài
cái
xīn
shàng
jīng
hèn
yáng
jiǎo
fēng
shǐ
使
ěr
huà
běi
míng
lùn
qíng
qīn
shè
xún
wàng
guī
chéng
xié
zhōng
xián
tiào
jiāng
shàng
chéng
zhòu
mìng
jīn
léi
xiāo
tán
zhuǎn
xuán
héng
xūn
fēng
xiāng
zhǔ
wěi
yuè
táo
shēng
bèi
jiè
léi
cān
báo
yán
shì
nán
zhēng
huǒ
yún
wèi
qiān
hào
yíng
xiāng
jiāng
hán
héng
lǐng
cuì
jīng
shān
shuǐ
shì
rén
shì
bìng
yóu
kūn
qiū
càn
rán
dié
yáo
qióng
lóu
jiàn
qīng
yuè
kǒng
zuò
duō
绿
líng
yǒu
héng
shān
shǒu
běn
yún
lóng
tíng
kàng
zhì
zài
líng
yuè
móu
xián
yīng
huī
chū
xíng
yáng
huì
chī
chī
máng
sǔn
shuǐ
zhě
jiē
líng
wéi
rén
jiāo
huān
jīng
宿
líng
cóng
yún
sàn
lìn
méng
běi
zhǔ
kān
chóu
nán
yīn
shuí
tīng
yōu
ruò
shuǐ
hào
yàng
shí
tíng
cháng
wén
zhù
róng
fēng
shàng
yǒu
shén
míng
shí
láng
gān
姿
wén
chī
xíng
shèng
gōng
diàn
yuǎn
shén
yōng
xiū
zhēn
xián
rén
zài
xià
fǎng
仿
péng
yíng
jūn
xíng
jùn
zhāi
mèi
shuāng
jīng
shì
róng
lǎng
jiàn
gān
chéng
xiāng
lín
qióng
zuò
jǐn
qīng
miǎn
jūn
shuā
hàn
zǎo
líng
qīng
míng

作者介绍

唐代文学家、哲学家,“诗豪”

刘禹锡(772~842),唐代文学家、哲学家。字梦得,洛阳(今属河南)人,祖籍中山(今河北定州)。贞元进士,官至检校礼部尚书兼太子宾客,世称刘宾客。刘禹锡与柳宗元交谊深厚,人称“刘柳”。晚年与白居易唱和甚多,并称“刘白”。其诗雅健清新,善用比兴寄托手法,有一种哲人的睿智和诗人的挚情渗透其中,极富艺术张力和雄健气势,有“诗豪”之称。其文尤长于论辩说理,推理缜密,雄健晓畅。哲学著作有《天论》三篇,提出“天与人交相胜”“还相用”学说。代表作品有《竹枝词》《杨柳枝词》《插田歌》《金陵五题》《西塞怀古》等。有《刘梦得文集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·刘禹锡《三阁辞四首》

下一篇:唐·刘禹锡《听轧筝》

猜你喜欢