文章解析

酬杨八庶子喜韩吴兴与余同迁见赠

朝代:唐作者:刘禹锡浏览量:1
zǎo
shèng
míng
cháo
yàn
háng
dēng
jiǔ
xiāo
wén
qīng
zhòng
jiǔ
gài
kuān
ráo
shě
shǐ
tóng
zhān
dāng
yán
gòng
sài
xiāo
zuó
sān
zhòng
chàng
yīn
diào
tái
bǎi
yān
cháng
chí
xiāng
àn
piāo
xīng
wén
běi
yǐng
dōng
liáo
zhí
dào
yóu
lái
chù
míng
gǎn
yào
sān
xiāng
bǎi
yuè
sàn
yòu
yún
yáo
yuǎn
shǒu
cán
hóu
zhēng
hái
zhào
tiáo
cuì
róng
wéi
shé
zài
bié
hèn
hún
xiāo
mǎn
yǎn
bēi
chén
shì
féng
rén
shǎo
jiù
liáo
yān
xiá
wèi
lǎo
bàn
liǔ
rèn
xiān
diāo
shòu
xuán
xīn
yìn
lóng
qióng
ráo
duàn
cháng
tiān
běi
jùn
xié
shǒu
luò
yáng
qiáo
chuáng
gài
jīn
suī
guì
gōng
jīng
huì
jiàn
zhāo
cǎo
xuán
kōng
jiǔ
liáo
liáo

作者介绍

唐代文学家、哲学家,“诗豪”

刘禹锡(772~842),唐代文学家、哲学家。字梦得,洛阳(今属河南)人,祖籍中山(今河北定州)。贞元进士,官至检校礼部尚书兼太子宾客,世称刘宾客。刘禹锡与柳宗元交谊深厚,人称“刘柳”。晚年与白居易唱和甚多,并称“刘白”。其诗雅健清新,善用比兴寄托手法,有一种哲人的睿智和诗人的挚情渗透其中,极富艺术张力和雄健气势,有“诗豪”之称。其文尤长于论辩说理,推理缜密,雄健晓畅。哲学著作有《天论》三篇,提出“天与人交相胜”“还相用”学说。代表作品有《竹枝词》《杨柳枝词》《插田歌》《金陵五题》《西塞怀古》等。有《刘梦得文集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·刘禹锡《韩十八侍御见示岳阳楼别窦司直诗因令属和重以自述故足成六十二韵》

下一篇:唐·刘禹锡《伤段右丞(江湖旧游,南宫交代)》

猜你喜欢