文章解析

问大钧赋

朝代:唐作者:刘禹锡浏览量:1
shǐ
shī
tái
láng
wèi
shǐ
yòu
biǎn
zhōu
zuì
lǎng
zhōu
sān
jiàn
rùn
yuè
rén
xián
yuē
shù
zhī
dāng
qiān
yān
yīn
zuò
zhé
jiǔ
nián
guǎng
广
shì
suì
yuè
zhào
zhuī
míng
nián
què
xià
zhòng
lǐng
lián
shān
jùn
yìn
huǎn
rén
xián
yuē
měi
è
zhōu
xíng
suì
miǎo
nián
diào
suì
èr
yuè
yǒu
shì
shè
qián
zhì
zhāi
jìng
zhì
niàn
shù
rén
zhī
xiǎo
jiāng
zhì
zhū
shén
jǐn
gòng
chéng
chí
jīng
gǎn
wèn
jūn
yǒu
ér
wéi
yuán
fāng
xiāng
hán
hào
yín
yǎo
míng
wēng
zǒu
sān
chén
téng
zhèn
shú
zhǔ
zhāng
shì
yǒu
gōng
shén
yíng
suí
jiàn
qiáng
míng
zhī
yuē
jūn
lín
xià
wēi
xióng
zūn
tiān
wèi
yáng
gāo
wèn
gōng
zhōng
rén
chà
jìn
shēn
zhí
quán
xīn
píng
yùn
xún
míng
xiǎng
xiàng
huò
xùn
yuē
méng
zhī
wèi
shēng
yóu
ěr
luò
shān
zhí
wéi
jūn
suǒ
zhǐ
rán
wéi
rén
wèi
xìng
gōng
xíng
qíng
zhì
shòu
zhī
tǎn
tǎn
zhī
wàn
rén
suǒ
méng
huà
wèi
wèi
rén
huò
zhī
bǎi
shuō
rén
huò
pái
zhī
bàn
yán
yǒu
zhuàng
lǎo
nǎi
wéi
cháng
fǒu
zhōng
qīng
zhǎng
lǎo
xiān
ér
zhòu
zhì
fǒu
shù
ér
liàng
suī
zhī
huò
huà
zhī
yōu
bìng
jǐn
jiàn
chéng
shàng
wèn
tīng
shì
qǐn
shú
mèng
yóu
yǒu
zhī
xiāng
kàng
chóng
xiāo
rén
jiān
zhī
jǐng
guāng
zhōng
yǒu
wēi
shén
jīn
jīn
jiǎ
ér
wěi
huáng
mìng
zhī
shǐ
使
qián
yīn
láng
láng
yuē
huà
zhī
gōng
shàng
lín
xià
lián
píng
jīn
yǒu
tīng
xíng
xiào
mào
shēng
lèi
亿
tuó
yuè
quān
kuāng
róng
liàn
xiāo
zhī
zhì
chū
ěr
shǒu
wèi
zéi
xíng
zhī
cōng
míng
qiú
shì
shī
shì
yōu
rán
kàng
zhì
xiá
xiǎng
qián
liè
qīng
míng
diē
tāo
ěr
zhì
wèi
záo
qiào
tài
fán
tiān
nǎi
xiè
jìng
qián
yòu
duō
féng
zhé
míng
cháng
nèi
jiān
wài
huǒ
fēi
jīn
āi
qióng
jiāng
hòu
gāng
jiàn
zhī
róu
sāi
qián
qiào
zhī
shāng
zhāo
tài
ér
shì
dài
rén
dào
cún
ào
shì
zhī
shì
zuò
jiàn
shāng
zhī
shàn
yòng
yān
qiě
zhēn
ér
téng
zhě
jiàn
ér
chuí
jīng
zhě
hào
hào
zhōng
yóu
lún
shì
dǎo
wèi
xīn
wèi
dào
luǒ
lín
fēi
zǒu
guàn
mǎng
bāo
zào
nǎi
nǎi
jiǎ
nǎi
xuè
nǎi
pōu
yáng
róng
yīn
cuì
shēng
gǎo
chéng
huà
zào
yùn
yǒu
shū
è
duō
fāng
shēng
chǒu
hǎo
ěr
zhòu
zhuàng
yóu
lǎo
guān
bǎi
wèi
yòu
huò
rán
chì
zi
néng
yán
míng
shí
pián
xiān
chūn
gēng
qiū
tóu
zhǒng
zhī
shì
lěi
ér
tàn
shí
shí
wàng
suǒ
wèi
zhì
wèi
shū
shū
jiǔ
liú
wèi
piē
zi
èr
shuí
zhī
jiān
jiā
zhī
cāng
cāng
shuāng
xiàn
ér
zhōng
jiān
sōng
zhú
zhī
jūn
cūn
suǒ
tuò
ruò
shí
sǔn
zhī
lián
cái
wěi
ér
gòu
míng
táng
róng
xiāo
ér
wán
yáng
qiě
zhī
cháng
rán
dāng
ěr
lǎo
chéng
cāng
méi
hào
rán
shān
shí
háng
jīn
jìn
wēi
yán
duān
chéng
rén
wàng
zhī
àn
shēng
ěr
zhī
suǒ
de
shú
zhuàng
duō
shàn
chù
lǎo
wèn
ér
shòu
jiào
ér
huí
xíng
kāi
xiàng
zhī
wēi
shén
shú
wèi
lái
zāi
nǎi
guàn
duān
xiǎng
wěi
pèi
guǎn
zān
chí
簿
kòu
sǎng
ér
yán
yuē
chǔ
chén
tiān
wèn
chóu
jīn
chén
guò
xìng
xiàn
sān
shòu
shǐ
hòu
zhōng
shòu
寿
wàng
shàng
wèn
zhī
zuì
guàn
rán
zhī
jiù
xīn
zēng
shù
bǎo
xīn
shòu
chí
shén
qīng
yuán
bài
shǒu
shǒu

作者介绍

唐代文学家、哲学家,“诗豪”

刘禹锡(772~842),唐代文学家、哲学家。字梦得,洛阳(今属河南)人,祖籍中山(今河北定州)。贞元进士,官至检校礼部尚书兼太子宾客,世称刘宾客。刘禹锡与柳宗元交谊深厚,人称“刘柳”。晚年与白居易唱和甚多,并称“刘白”。其诗雅健清新,善用比兴寄托手法,有一种哲人的睿智和诗人的挚情渗透其中,极富艺术张力和雄健气势,有“诗豪”之称。其文尤长于论辩说理,推理缜密,雄健晓畅。哲学著作有《天论》三篇,提出“天与人交相胜”“还相用”学说。代表作品有《竹枝词》《杨柳枝词》《插田歌》《金陵五题》《西塞怀古》等。有《刘梦得文集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·刘禹锡《乐天池馆夏景方妍,白莲初开彩舟空泊,唯邀》

下一篇:唐·刘禹锡《酬窦员外郡斋宴客,偶命柘枝因见寄,兼呈张》

猜你喜欢