文章解析

牛相公见示新什,谨依本韵次用以抒下情

朝代:唐作者:刘禹锡浏览量:1
yùn
xīn
piān
zhì
yīn
nán
shǐ
jiàn
néng
tiān
lóng
biàn
huà
qíng
fèng
xiān
téng
yóu
hǎi
jīng
wén
sháo
céng
qiè
xīn
shí
jié
huī
gōng
cǎi
tiān
shù
lán
shàn
téng
jiǎn
jīn
guāng
lèi
shì
céng
céng
zhū
mèi
duō
cáng
jiǎ
huā
liāo
dìng
sēng
fēng
lái
zhēn
bǎo
kuì
jiāo
péng
lǎo
shí
zhǎng
pín
wàng
suì
dēng
què
luó
qiū
chóng
chì
xiǎo
hōng
hōng
léi
fāng
bàn
zhōu
jué
gēng
róng
huá
gān
bié
jiàn
xiàn
shēng
zēng
zhù
chēng
cōng
yùn
jīn
gōng
báo
léng
shí
liáng
yàn
huì
duì
huá
dēng

作者介绍

唐代文学家、哲学家,“诗豪”

刘禹锡(772~842),唐代文学家、哲学家。字梦得,洛阳(今属河南)人,祖籍中山(今河北定州)。贞元进士,官至检校礼部尚书兼太子宾客,世称刘宾客。刘禹锡与柳宗元交谊深厚,人称“刘柳”。晚年与白居易唱和甚多,并称“刘白”。其诗雅健清新,善用比兴寄托手法,有一种哲人的睿智和诗人的挚情渗透其中,极富艺术张力和雄健气势,有“诗豪”之称。其文尤长于论辩说理,推理缜密,雄健晓畅。哲学著作有《天论》三篇,提出“天与人交相胜”“还相用”学说。代表作品有《竹枝词》《杨柳枝词》《插田歌》《金陵五题》《西塞怀古》等。有《刘梦得文集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·刘禹锡《酬乐天醉后狂吟十韵(来章有移家惟醉和之句)》

下一篇:唐·刘禹锡《奉和中书崔舍人八月十五日夜玩月二十韵》

猜你喜欢