文章解析

晚岁登武陵城顾望水陆怅然有作

朝代:唐作者:刘禹锡浏览量:1
xīng
xiàng
chéng
mán
zōu
xiǎng
quǎn
rén
zhú
jié
xiān
dòng
táo
huā
chéng
hàn
wèi
jiāng
yuán
cóng
huá
biǎo
liào
wáng
cài
huáng
qióng
jiā
shuāng
qīng
xiù
wǎn
shí
qiǎn
shuǐ
wén
xié
qiáo
yīn
rào
lěi
míng
hán
shā
qìng
fēng
shāo
gǎi
shǐ
hán
qiáo
guò
驿
cóng
jiǒng
jiā
tiào
lín
wǎng
juàn
niǎo
xíng
zhā
chén
gāo
chū
shù
shān
huǒ
yuǎn
lián
xiá
xūn
zhuǎn
chì
àn
ǎi
cāng
jiā
shuǐ
jiǎng
lián
lián
lín
jiào
hūn
dào
fēi
yuǎn
huán
shē
chén
běn
wēi
qiáo
zài
tiān

作者介绍

唐代文学家、哲学家,“诗豪”

刘禹锡(772~842),唐代文学家、哲学家。字梦得,洛阳(今属河南)人,祖籍中山(今河北定州)。贞元进士,官至检校礼部尚书兼太子宾客,世称刘宾客。刘禹锡与柳宗元交谊深厚,人称“刘柳”。晚年与白居易唱和甚多,并称“刘白”。其诗雅健清新,善用比兴寄托手法,有一种哲人的睿智和诗人的挚情渗透其中,极富艺术张力和雄健气势,有“诗豪”之称。其文尤长于论辩说理,推理缜密,雄健晓畅。哲学著作有《天论》三篇,提出“天与人交相胜”“还相用”学说。代表作品有《竹枝词》《杨柳枝词》《插田歌》《金陵五题》《西塞怀古》等。有《刘梦得文集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·刘禹锡《和乐天烧药不成命酒独醉》

下一篇:唐·刘禹锡《送霄韵上人游天台》

猜你喜欢