文章解析

送华阴尉张苕赴邕府使幕(张即燕公之孙,顷坐事除名)

朝代:唐作者:刘禹锡浏览量:1
tiǎn
nán
gōng
láng
wǎng
lái
dōng
guān
pín
cháng
yàn
gōng
chuán
sǒng
ruò
kuī
sān
chén
shèng
chóng
guó
běn
xiàng
xián
zhèng
cháo
lún
gāo
shì
miǎn
jīn
qīng
fēng
xiòng
lín
lán
zhào
tōng
jiā
shí
zhū
lún
cuó
guó
hóu
jué
wéi
qīng
shì
pín
chéng
míng
shào
nián
zhèn
fāng
chén
qīng
páo
xiān
zhǎng
xià
jiǎo
shǒu
líng
yān
mín
gōng
běn
fēi
zuì
pān
láng
wèi
mín
fēng
shuāng
yáo
luò
jiān
bái
lín
dàn
féng
liáng
shí
tiān
guāng
zhú
yōu
lún
zhòng
wèi
zhǎng
zuǒ
guān
fēng
chén
fēn
qióng
huà
rén
yān
guò
xún
yán
xíng
yuǎn
suǒ
xiāng
zhī
xīn
shān
yáng
niǎo
míng
xiāng
shuǐ
bīn
yán
chū
cāng
mǎng
bié
duō
bēi
xīn
jīn
zhāo
bēi
jiǔ
míng
qiān
rén
cóng
zhōu
yōu
yōu
tiān
hǎi
chūn

作者介绍

唐代文学家、哲学家,“诗豪”

刘禹锡(772~842),唐代文学家、哲学家。字梦得,洛阳(今属河南)人,祖籍中山(今河北定州)。贞元进士,官至检校礼部尚书兼太子宾客,世称刘宾客。刘禹锡与柳宗元交谊深厚,人称“刘柳”。晚年与白居易唱和甚多,并称“刘白”。其诗雅健清新,善用比兴寄托手法,有一种哲人的睿智和诗人的挚情渗透其中,极富艺术张力和雄健气势,有“诗豪”之称。其文尤长于论辩说理,推理缜密,雄健晓畅。哲学著作有《天论》三篇,提出“天与人交相胜”“还相用”学说。代表作品有《竹枝词》《杨柳枝词》《插田歌》《金陵五题》《西塞怀古》等。有《刘梦得文集》。

展开阅读全文 ∨

上一篇:唐·刘禹锡《刘禹锡浪淘沙其三》

下一篇:唐·刘禹锡《寄陕州姚中丞(时分司东都)》

猜你喜欢