文章解析

戒坛古松歌

朝代:清作者:洪亮吉浏览量:3
yán
沿
shān
西
xíng
guāng
duàn
sōng
lóng
hēi
tiān
bàn
sōng
gēn
lóng
gàn
jiǔ
lóng
jué
tái
diàn
殿
líng
kōng
qiú
zhī
běi
chū
fēng
shǐ
tíng
biān
luò
sōng
zi
cāng
rán
dǐng
cháng
宿
yún
cháo
gǎn
qún
zhī
pán
shí
shí
zhī
shí
kuǎn
cháng
jiàn
shēng
líng
zhī
nián
shēn
hòu
chù
shān
gēn
duàn
yóu
chuān
穿
běi
shān
guò
xíng
xiǎo
kàn
sōng
gāo
xià
lóu
qīng
guāng
zhōng
nán
zhī
yíng
yáng
nóng
běi
zhī
xuě
yóu
wèi
róng
juàn
shí
mián
sōng
gēn
xǐng
shí
kàn
sōng
shān
sēng
ài
sōng
suì
sōng
huā
xiǎng
rén
shí
zhū
páng
tài
yǎn
gài
jìng
jué
chūn
yīn
yǒu
zhū
yún
zhòng
fēng
wēi
chuī
gàn
dòng
jiǔ
zòng
héng
qīng
ěr
zǒng
zuò
lóng
yín
shēng
chū
táng
zhì
jīn
yuǎn
shān
tāo
shēng
píng
liú
sān
宿
fēi
ài
shān
sōng
xià
bǎi
piān
wàng
hái
jūn
jiàn
kàn
sōng
liǎng
huáng
hǎi
zhōng
nán
qiān
zhàng

作者介绍

清代诗人、骈文家、经学家

洪亮吉(1746~1809),清代诗人、骈文家、经学家。字君直、稚存,号北江、梦殊等,晚号更生居士,阳湖(今江苏常州武进区)人。乾隆进士,授翰林院编修,官至贵州学政。洪亮吉与黄景仁、孙星衍等并称“毗陵七子”,是清代乾隆中期活跃于毗陵(今江苏常州)的文学家。其诗歌格调高雅,诗风雄放,其中山水诗较多,尤其是描写塞外景色之作,想象力丰富,充满奇情异采。他的骈文与汪中并有“八代高文”之誉,体类丰富,多苍凉激楚之音。他还精通经史、音韵训诂及地理之学,论学著作颇丰。著有《卷施阁诗》《更生斋诗集》《比雅》等。

展开阅读全文 ∨

上一篇:清·王阳舒《留别高子》

下一篇:清·福临《圣母皇太后万寿诗 其十三》

猜你喜欢