文章解析

游侠篇(以下《迪功集》)

朝代:明作者:徐祯卿浏览量:3
chì
zhū
xuān
xiá
piān
piān
hán
dān
dào
cháo
chí
hán
guān
qiān
jīn
shì
guān
jiàn
bǎo
fāng
qiě
xiān
ruò
yún
zhōu
dào
zhí
xián
táng
zhōng
yǎng
shì
bèi
jiē
zhū
wán
yàn
liáng
ròu
bèi
jiǎ
wěi
shān
piàn
yán
qīng
yuè
wàn
chéng
xián
zhū
hóu
fèng
bái
wèi
shòu
寿
zhī
jiǔ
qián
cóng
lián
zhào
wèi
jià
chū
yàn
zhàng
jiàn
guī
zhì
zi
jiǎo
jié
duó
bīng
quán
jiǎo
jiǎo
zhōng
shà
xuè
zhòng
yán
míng
tuō
kǒu
gǒu
dào
nǎi
huò
quán
tiān
xiāng
dàng
shí
hǎi
fèi
yuān
píng
shì
zhǎng
jiě
fēn
tán
xiào
jiān
zòng
héng
jié
gài
shān
kǎi
kāng
gōng
míng
huì
yán
chǐ
juān
xūn
shān
liú
guāng
zhú
juān
wèi
kǎn
lǎn
shì
jiàn
cháng
tàn

作者介绍

明代文学家,“江南四才子”之一

徐祯卿(1479~1511),明代文学家。字昌谷,一字昌国,吴县(今江苏苏州)人。弘治十八年进士,任大理寺左寺副,因失囚,被贬至国子监博士。徐祯卿与唐寅、祝允明、文徵明并称“吴中四才子”(“江南四才子”)。其早期诗学白居易、刘禹锡,诗风哀婉清丽;后期诗风为之一变,转为雄健。登第后,与李梦阳、何景明等并称“前七子”,参与文学复古运动,倡言“文必秦汉、诗必盛唐”。论诗主情致,与清王士祯所倡神韵说有相通之处。著有《迪功集》,另著有诗评著作《谈艺录》《异林》《剪胜野闻》等。

展开阅读全文 ∨

上一篇:明·华察《与仅初再过任大理别墅》

下一篇:明·贝琼《一月一日病中口号》

猜你喜欢