文章解析

游泾川水西寺蕳叶八宣慰刘七都事章卞二元师

朝代:明作者:宋濂浏览量:3
shuǐ
xíng
jiān
xún
zhāo
yáo
yuè
zuì
jīn
chí
suì
zhī
shén
chī
dàn
shuì
ruò
fēi
yóu
míng
shān
huō
yōu
jīng
chuān
míng
hàn
xiàn
bǎo
shèng
biāo
táng
wǎng
qíng
jiān
bǎi
è
zhuǎn
chì
chuān
hóng
鸿
míng
tāo
xiě
pāng
fǎng
仿
hào
zhū
hūn
méng
chī
mèi
xiǎo
zhōu
liè
róng
zuò
xiǎn
céng
zhōng
liú
zhèn
hàn
shù
xìng
mìng
háo
liǎn
róng
yáo
bǐng
héng
zhuì
liáng
jiǔ
xìng
dēng
cùn
huái
怀
qiān
wèi
pán
huí
xíng
lǒng
xuàn
shī
gōu
suì
niè
zhǐ
qiàn
jiàn
shí
guān
pái
shēn
qīng
lín
bái
diǎn
qún
cuì
dào
guò
huán
bǎi
chēng
yōu
suì
qīng
hóng
shǎn
bài
shén
guǐ
cuò
fēi
suì
zhōng
jīng
bái
hóng
zhí
guàn
tiān
zhōu
zài
suǒ
jīng
shī
zhù
fèi
chì
shū
cóng
tiān
lái
yóu
lēi
chóng
níng
xiàng
xián
hèn
fēi
jiān
chǒu
xiè
shén
nán
fēng
xiào
lín
báo
chuī
luò
yīng
xióng
lèi
yǎng
gǎn
wēi
zhōng
shé
xíng
西
shì
wěi
shàng
fāng
mǎn
dàn
yún
huáng
líng
yōu
chóng
zhōng
shí
yīn
tái
guà
qíng
xióng
dōu
hái
zhēn
yīng
tiān
tāi
cuì
tíng
shēng
lín
qíng
chū
cán
sēng
liù
bèi
yáo
guǒ
shān
bēn
shī
shéng
miàn
máng
bié
yǒu
bái
shī
qún
shēn
yún
tán
suì
yán
cóng
róng
fēi
tóng
zūn
léi
wèi
chū
fāng
ěr
máo
sǎn
bái
jiāng
zhī
suǐ
pēng
hóng
qún
xiū
wèi
zhōng
jiàn
sān
jué
le
shí
tāng
bǐng
yín
nèn
yuán
chuǎn
xuě
tāo
shì
chū
xīn
piān
shí
wèi
zōng
hàn
wèi
kūn
yào
yuān
yāng
qiú
cuò
luò
lín
shì
jiāng
sān
mèi
huàn
chū
qiān
yǒu
shí
xióng
duó
sān
jūn
shuài
西
yuè
zhī
tóu
běi
duàn
jiān
kūn
shuí
zhī
yōu
shì
xīn
jǐn
xuě
cāng
jiāng
shàng
chán
guān
dāng
kuì
shǎo
yān
chū
qiū
jīn
xiāo
zhì
xióng
jiāng
shì
fēn
hēi
bái
dǐng
fèi
fēn
gān
dōng
bài
nán
西
lín
zhì
cháng
xiào
chū
shān
lái
huāng
yún
cuì
guī
宿
shān
xiàn
zhōng
qióng
chóu
xiāng
zhì
liáng
jué
zhū
qiàn
yùn
lài
liáng
péng
qiān
míng
yuè
yōu
mèi
shān
lín
shí
dào
lèi
róng
kāi
dòng
shuǐ
bīng
lián
yuān
lóng
xué
rén
yín
yuán
cǎi
lán
shù
cān
diào
zhǔ
xiān
kān
shèng
姿
nài
xīn
suǒ
xìng
èr
sān
yǒu
suān
xián
tóng
suǒ
shì
gōu
jué
shén
jiōng
tàn
xuán
tiān
suī
xiào
jiān
méng
wèi
shēng
rèn
yùn
quán
shí
suí
suǒ
zhí
jìng
tíng
zài
wàng
qīng
xíng
xíng
pèi

作者介绍

“明初诗文三大家”之一

宋濂(1310~1381),明代文学家。字景濂,号潜溪,祖籍金华潜溪(今浙江金华)。元末顺帝曾召为翰林院编修,以奉养父母为由,辞不应召。朱元璋时就任江南儒学提举,为太子讲经。洪武二年,奉命主修《元史》。累官至翰林院学士承旨、知制诰。他与高启、刘基并称为“明初诗文三大家”,又与刘基、章溢、叶琛同受朱元璋礼聘,尊为先生,被明太祖朱元璋誉为“开国文臣之首”,朝廷礼乐典章多出其手。其文宗《六经》及《史》《汉》,雍容大度,辞采富赡。他推崇台阁文学,文风淳厚飘逸,为其后“台阁体”作家的文学创作提供范本。著有《龙门子》《浦阳人物记》《洪武圣政记》《周礼集说》等。

展开阅读全文 ∨

上一篇:明·王世贞《从军行》

下一篇:明·刘基《次韵和谦上人秋兴(六首)》

猜你喜欢