文章解析

澶渊行

朝代:元作者:杨维桢浏览量:3
yáng
chéng
diàn
gāo
yáng
guān
biān
shū
gào
zhì
huáng
qīn
zhì
lán
shān
diàn
殿
qián
kòu
xiāng
dǒu
dǎn
chǔ
shǔ
móu
chén
móu
zhǎn
yáng
guāng
bào
ěr
kāi
guāng
chuáng
zhōng
lǎn
xióng
móu
duàn
zhòng
yáo
zhù
zhì
xiān
chéng
xiāo
shì
zhǐ
yǒng
kuàng
yǒu
gāo
piáo
yáo
qiān
yáng
wàn
quǎn
ruì
ruò
sǔn
wàng
jiàn
lóng
guāng
jǐn
wàn
suì
shēng
tiān
hán
qíng
tiān
zhù
wéi
zhǔn
fēi
lóng
shǐ
使
xiū
zài
shū
guǐ
shàng
zhí
guān
nán
jūn
jiàn
hàn
jiā
chán
cháng
fēn
biān
què
lián
suì
èr
shí
wàn
hēi
zi
wàn
fān

作者介绍

元代文学家

杨维桢(1296~1370),元代文学家。一作杨维祯,字廉夫,号铁崖。因擅吹铁笛,自号铁笛道人,又号铁心道人,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子。山阴(今浙江绍兴)人。杨维桢与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”,一生致力于诗文辞赋的革新,亦工散曲,又善行草书。其尤以倡导古乐府而追随者甚众,形成“铁雅诗派”。他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”。其在创造手法上有浪漫主义的特点,好驰骋异想,运用奇辞,受李贺影响很深。代表作品有《丽则遗音》《铁崖先生古乐府》《东维子文集》等。

展开阅读全文 ∨

上一篇:元·刘敏中《鹧鸪天 秋日》

下一篇:元·王哲《汉宫春·正好修行》

猜你喜欢