文章解析

佛郎国进天马歌

朝代:元作者:杨维桢浏览量:3
lóng
zhōng
yuán
chāng
tiān
wáng
tǒng
kāi
huāng
shí
yòu
zhì
jiǔ
cháng
qián
nián
bái
zhì
lái
yuè
shang
zhōng
guó
shèng
míng
chóng
guāng
rén
shēng
dòng
jiā
xiáng
huán
hào
láng
shí
shēng
tiān
lóng
wén
zhāng
tái
chāng
zhāng
yuàn
wèi
cāng
lóng
jià
dōng
huáng
yáo
chí
jùn
yǒu
ruò
wáng
bái
yún
yáo
chéng
huāng
táng
yǒu
yuán
huáng
xià
táng
yáo
wàn
shòu
寿
lái
chēng
shāng
shǔ
chē
jiǔ
jiǔ
luán
qiāng
jià
huò
zhù
lín
xiāng
hòu
chē
liè
fēi
chén
cāng
chéng
bái
fāng
diào
fēng
yīn
yáng
tài
jiē
píng
zhú
míng
tài
píng
yǒu
diǎn
jiāo
yáng
shàng
jiàn
róng
chū
xiàng
lín
fèng
niǎo
fēn
lái
xiáng

作者介绍

元代文学家

杨维桢(1296~1370),元代文学家。一作杨维祯,字廉夫,号铁崖。因擅吹铁笛,自号铁笛道人,又号铁心道人,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子。山阴(今浙江绍兴)人。杨维桢与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”,一生致力于诗文辞赋的革新,亦工散曲,又善行草书。其尤以倡导古乐府而追随者甚众,形成“铁雅诗派”。他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”。其在创造手法上有浪漫主义的特点,好驰骋异想,运用奇辞,受李贺影响很深。代表作品有《丽则遗音》《铁崖先生古乐府》《东维子文集》等。

展开阅读全文 ∨

上一篇:元·王哲《永遇乐 邹公索》

下一篇:元·王冕《素梅 四四》

猜你喜欢