文章解析

题陶弘景移居图

朝代:元作者:杨维桢浏览量:3
dān
dēng
qiè
cān
xiǎo
lóng
yuē
quǎn
tún
xuě
bān
鹿
qián
shuāng
wǎn
luán
shuǐ
yún
bèi
sān
wēn
nún
zhōng
yǒu
ér
zhǎng
shēn
jīn
wèi
rén
yún
shì
yǒng
míng
zhī
yǐn
jūn
shēn
yǒu
hēi
zi
xīng
wén
cóng
hóng
chuán
biàn
便
jué
bái
shēng
qīng
yún
jiě
guān
jìng
guà
shén
mén
líng
shàng
bài
jūn
wáng
ēn
róng
dòng
tiān
yuán
máo
jiā
xiōng
dùn
qín
fēi
gōng
sān
jiē
shí
èr
lóu
xià
tīng
huá
yáng
hǎi
shēng
xiá
sān
cháo
rén
bàn
diāo
líng
shuǐ
chǒu
zhōng
wén
chéng
jīn
niú
tuō
luò
shuí
chuí
guī
shòu
zhuó
níng
shēng
líng
jīn
shā
dān
fàn
xiǎng
shān
zhōng
yóu
xián
zǎi
xiàng
cóng
jiā
jīn
dōng
mǎn
táo
huā
qín
rǎng
huà
gōng
chǔ
fǎng
访
xiān
zōng
xiū
méi
míng
shè
fāng
tóng
quǎn
zhú
niú
shǐ
jiē
jiā
tóng
tiě
jiā
cóng
míng
shān
xún
chì
sōng
huá
yáng
láng
huò
xiāng
féng
qīng
fēng
huàn
shí
gōng
shēng
shuāng
fèng
chuī
xióng

作者介绍

元代文学家

杨维桢(1296~1370),元代文学家。一作杨维祯,字廉夫,号铁崖。因擅吹铁笛,自号铁笛道人,又号铁心道人,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子。山阴(今浙江绍兴)人。杨维桢与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”,一生致力于诗文辞赋的革新,亦工散曲,又善行草书。其尤以倡导古乐府而追随者甚众,形成“铁雅诗派”。他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”。其在创造手法上有浪漫主义的特点,好驰骋异想,运用奇辞,受李贺影响很深。代表作品有《丽则遗音》《铁崖先生古乐府》《东维子文集》等。

展开阅读全文 ∨

上一篇:元·尹志平《西江月·天上仙无懵懂》

下一篇:元·王逢《秋感(六首)》

猜你喜欢