文章解析

书怀

朝代:宋作者:苏泂浏览量:1
chū
mén
mǎng
mǎng
suǒ
shì
qīng
cǎo
mén
qián
shǎo
xíng
shū
wàng
xué
zhōu
kǒng
xíng
nián
sān
shí
tóu
xuě
bái
cháo
tíng
wén
zhì
qīng
jìng
jiàn
zi
yōu
guān
shī
píng
shēng
zhì
miǎo
jiāng
hǎi
qián
shī
míng
màn
liáng
xiàng
gōng
qīng
zhān
huà
yǒu
shì
méng
gōng
wéi
yuán
yòu
quán
shèng
shí
zuǒ
yòu
míng
wáng
fēi
liè
ěr
shí
zāo
féng
céng
fàn
tóng
zhí
tóng
cháo
rén
shì
gāi
guàn
hòu
shì
shēng
yóu
shí
yáng
zuò
gāo
mèng
jīn
bǎng
kōng
xiàn
shān
zhái
làn
rán
zhū
zhào
mén
mián
gèn
bǎi
nián
suí
shè
zhōng
xīng
láng
cóng
jiān
yǒu
rén
wǎng
wǎng
mìng
zhōng
dào
sāi
zhǐ
jīn
chén
xīng
xiāng
wàng
shǒu
wáng
xiān
zhōng
rén
jiān
shì
shì
céng
wèi
jiàn
juān
shí
zuò
lìng
zhū
zi
kùn
dùn
shì
shì
guāi
zhōng
gān
tòng
dǎn
shuí
lěng
fēng
dēng
dàn
xiāo
míng
zhī
cháng
duǎn
jūn
jǐn
shì
yán
liáng
xīn
suǒ
zuó
méng
zōng
gōng
zhì
chǐ
齿
shì
xià
chéng
xiàng
dāng
shěn
cái
kān
jià
shí
chéng
jué
huǒ
huò
cán
zòng
rán
suì
zhì
wèi
miǎn
sǎo
yǒu
qīng
zhū
xiōng
shēng
ér
rèn
mén
liǎng
háng
dāng
wèn
jiā
shì
zōng
lài
chā
jià
qiān
kěn
zhōng
zhì
zūn
gōng
zhèng
nán
miàn
xià
cǎi
chú
ráo
qún
nán
ér
yào
shí
zhì
jūn
yáo
shùn
shōu
chūn
fēng
chuī
huā
rén
mǎn
jiāng
chéng
zuì
shān
chuī
shǔ
ào
liàng
yǐn
tiān
fēn
西
yóu
lèi
jiǔ
diào
dōng
wàng
yín
shī
huái
怀
bái
xiāo
xiāng
nán
kuī
shùn
zàng
huái
hǎi
běi
shàng
xún
guī
lái
jiù
bàn
wèi
guǐ
wèi
shēn
cháng
bǎi
xiàng
zhī
jīng
xíng
zhé
mèng
mèi
jiāng
hàn
tuó
qián
yóu
páng
chén
āi
xūn
rén
yǎn
shēng
wén
kǒu
guà
fán
lóng
yuè
ān
shì
huì
dān
shā
biàn
xíng
zhì
shí
zāi
péng
tǎng
xiāng
féng
yǎng
rén
jiān
fǎng
访
chóu

译文

这首诗抒发了年华易老的感慨,并将人到中年的独特人生体验巧妙地表达出来。  前两句咏叹韶光易逝。眼前的满眼青山既是实指,更是指人生旅途中经历的种种美好风景。美景不能饱览贪看,暗示着人生有着许多错过或不得不错过的遗憾,这就为下文埋下了伏笔。以下三句写为何如此怅惘的具体原因,主要有两方面,一是岁月催人老,一是人生多事。第二句写自己还没有充分领略人生,再看镜中已是鬓角如霜雪。这里,诗人并没有直接写自己如何白头,而是用无奈的语气写对鬓丝变白无可奈何。“无那”、“何”并未实指,也未明言,不出现“白”、“霜”、“雪”等字眼,却给人留下了充分的想象空间。  这既体

上一篇:宋·苏泂《金陵杂兴二百首其一》

下一篇:宋·苏泂《周家步》

猜你喜欢